XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chàng Hoàng Tử Cải Trang


Chàng Hoàng Tử Cải Trang

Tác giả: bloodyrose

Quá khứ của Kim Jaejoong:

Năm Jaejoong lên bốn tuổi, lần đầu tiên cậu được ba nắm tay thật chặt dẫn tới trường mẫu giáo. Jaejoong nhìn quanh, cậu nhận thấy những đứa trẻ khác đều được mẹ nắm tay, còn cậu chỉ có ba. Cậu ngước nhìn lên: “Ba ơi…”.

Bố của Jaejoong dừng lại, ông quỳ xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt cậu và nhẹ nhàng trả lời: “Gì vậy con yêu?”.

Jaejoong nhìn ba mình, buồn bã hỏi: “Mẹ của con đâu ạ?”

Người cha thở dài buồn bã: “Mẹ của con… bà ấy… hhmm… tối nay ba sẽ nói với con được không?”

Jaejoong mỉm cười và gật đầu, cậu hạnh phúc khi nghĩ đến tối nay sẽ được gặp mẹ của mình. Ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo, trong suy nghĩ của cậu không có gì khác ngoài việc được gặp mẹ – người mà cậu chưa từng được nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói của bà… Cậu luôn cảm thấy ghen tị với những đứa trẻ khác vì chúng có mẹ, nhưng bù lại, cậu có một người anh trai (hyung) rất chu đáo và người cha yêu thương cậu hết mực, đủ để thay thế một người mẹ và mang đến niềm hạnh phúc mà Jaejoong cần.

Lúc đó vào giờ nghỉ, Jaejoong đang ngồi chơi một mình trong góc sân với một hộp cát nhỏ. Một bóng đen xuất hiện trước mặt cậu, Jaejoong ngước lên và thấy một cậu bé đang đứng trước mặt: “Bọn tớ muốn chơi. Ra chỗ khác đi!”.

Jaejoong nhìn cậu bé ấy và ngây thơ trả lời: “Chúng ta chơi cùng nhau được không?”

Cậu bé đó đột nhiên đẩy ngã Jaejoong: “KHÔNG! Mẹ tớ bảo phải tránh xa cậu vì cậu không có mẹ…! Mẹ cậu đã bỏ cậu đi rồi. Bọn tớ không muốn chơi với cậu”.

Jaejoong nhìn xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt. Cậu là một thằng bé tồi sao? Nhưng cậu luôn làm theo những gì mình đã nói, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả…

Jaejoong chạy ra xa và quay về lớp học, cậu bắt đầu khóc nhiều hơn, khóc không ngừng nghỉ kể cả khi cô giáo đã cố gắng dùng kẹo để dỗ dành, cuối cùng, họ đành phải gọi ba cậu tới đón…

Về tới nhà, Jaejoong không nói lời nào với bất cứ ai, cậu cũng không ăn uống gì cả… Hai giờ sau, Jin Ho đi học về, cậu đi ngang qua phòng Jaejoong như thường lệ. Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em trai mình, cậu vội vã chạy lại và ôm chầm lấy Jaejoong: “Jae à, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”.

Jaejoong nói: “Jae là một cậu bé hư … vì thế nên mẹ mới bỏ Jae… vì Jae hư.”

Jin Ho ôm Jaejoong chặt hơn: “Không phải thế đâu Jaejoong, đi với anh.”

Cậu đưa Jaejoong tới phòng của ba, chỉ cho cậu thấy bức tranh lớn được treo phía trên lò sưởi, Jin Ho nhìn Jaejoong và nói: “Đây là mẹ của chúng ta, Jaejoong à!”

Jaejoong nhìn vào bức tranh: “Ở đâu cơ?”

“Mẹ đi rồi Jae ạ, mẹ đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời kia kìa”

“Một ngôi sao ạ?”

“Phải … em nhớ chúng ta đã luôn ngắm các ngôi sao lấp lánh vào ban đêm chứ?”

Jaejoong gật đầu.

“Mẹ chúng ta đã qua đời… khi em được sinh ra và bây giờ mẹ đã trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh và luôn dõi theo em đấy!”

Jaejoong khẽ mỉm cười: “Thật ạ?”

Jin Ho gật đầu: “Tất nhiên rồi! Jae là một đứa bé ngoan và mẹ yêu em rất nhiều… đừng khóc nữa nhé?”

Jaejoong gật đầu, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau họ: “Jae, con lại đây”

Jaejoong chạy về phía cha mình và ôm chầm lấy, ông mỉm cười và đưa cho cậu một mặt dây chuyền, Mở nắp chiếc đồng hồ, ông chỉ cho Jaejoong thấy một bức ảnh nhỏ: “Như thế này mẹ con sẽ luôn ở bên con”

Jaejoong mỉm cười và ôm chặt lấy cha mình.

10 năm sau:

Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Jaejoong biết mẹ cậu đã qua đời khi sinh cậu. Ban đầu, Jaejoong luôn tự trách mình, nhưng cha và anh trai đã an ủi rằng đó không phải lỗi của cậu…

Jaejoong được học ngay tại nhà, bởi cậu không thể đi học như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu không có bất kỳ bạn bè nào, Jaejoong cho rằng tất cả những đứa trẻ bằng tuổi cậu đều phá phách hư hỏng, ỷ lại vào sự giàu có của gia đình! Cậu ghét họ nên thường chơi một mình hoặc với anh trai của cậu. Jaejoong thích đọc sách về tình yêu, tình bạn chân thành với một kết thúc có hậu.

Nhưng thật sự, Jaejoong luôn cảm thấy cô đơn, cậu muốn có một người bạn, người sẽ yêu cậu thật sự chứ không phải vì sự giàu có của gia đình cậu! Jaejoong muốn có một cuộc sống bình thường, được đi học bình thường…

Jaejoong luôn cầu xin cha cho cậu được phép đi học, nhưng cha cậu chưa bao giờ đồng ý điều đó! Thậm chí dù ông chưa bao giờ nói “Không!” với Jaejoong vì bất cứ điều gì, luôn chiều theo những gì cậu muốn. Nhưng để gửi Jaejoong đến học tại một trường công lập là điều không thể được. Quá mạo hiểm và nguy hiểm!

3 năm sau, khi Jaejoong gần 17 tuổi:

Một lần, khi đi ngang qua văn phòng của cha, Jaejoong tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và anh trai cậu, họ đang nói về một người nào đó được gọi là chủ gia đình… Anh ta là người quyền lực nhất trong gia đình và không ai dám từ chối anh, bất cứ điều gì anh ta nói đều phải được thực hiện!

Jaejoong mỉm cười khi nghe được điều này! Cậu quyết định sẽ đi gặp người chủ gia đình và cầu xin anh ta giúp ước mơ của cậu trở thành sự thật – đó là có một cuộc sống bình thường dù chỉ trong vòng một năm!

Chapter 1: Một sự thay đổi lớn

Tôi mỉm cười hạnh phúc, nhìn đường phố qua cửa kính ô tô. Cuối cùng tôi được làm điều mình muốn – đó là được đến trường trung học như một học sinh bình thường, tất nhiên là với sự cho phép của chủ gia đình.

Vâng, đúng như những gì bạn thấy, tôi đến từ một trong những gia đình giàu có nhất Hàn Quốc, luôn phải học tập ngay tại nhà và không bao giờ có một người bạn nào… Khi xem phim và đọc những cuốn sách về tình bạn và tình yêu, tôi luôn mơ ước gặp một người bạn hoặc phải lòng một ai đó như những người bình thường.

Khi bước sang tuổi 17, tôi đã tới gặp người chủ gia đình, đó là một người đàn ông bí ẩn mà tôi chưa từng được gặp bao giờ. Tôi cầu xin anh ta hãy giúp tôi có được cuộc sống bình thường, tôi muốn đi học, được sống trong một căn nhà nhỏ và có thể làm một công việc bán thời gian nào đó. Khi tôi nói chuyện với cha tôi về điều này, lần nào ông cũng dứt khoát từ chối, và chỉ có anh ta mới có thể làm cha tôi đồng ý chuyện này.

Suốt hai tiếng ròng rã van xin, cuối cùng anh ta cũng đồng ý viết một bức thư cho cha tôi, đóng con dấu của anh lên đó và ra lệnh cho trợ lý đưa nó cho tôi, và bảo tôi hãy mang bức thư này đưa cho cha mình.

Cha tôi cầm lá thư, ông đọc nó hai lần và thở dài, đúng là như vậy, tôi biết tôi đã thắng trận đấu này! Ông không có sự lựa chọn nào khác, ông sẽ không bao giờ làm ngược lại yêu cầu của người chủ gia đình, không một ai dám.

Tôi trở về phòng, thu xếp hai túi hành lý gồm quần áo, sách và các đồ dùng cá nhân. Bước xuống cầu thang, anh trai tôi mỉm cười: “Được rồi em trai, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới Seoul. Anh đã thu xếp để không ai có thể biết về gia đình của chúng ta, em có thể sống ở căn hộ nhỏ gần trường học và làm việc ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh của anh ở cạnh đó”.

Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy anh trai mình, anh luôn là người quan tâm giúp đỡ và ủng hộ những quyết định của tôi. Bước về phía bước tranh treo trên tường, tôi nói: “Mẹ à, hi vọng may mắn sẽ đến với con”, rồi lại nhìn về phía ba: “Con sẽ gọi cho ba sau ạ!”.

Tôi rời khỏi nhà và lên chiếc xe sang trọng đang chờ ở ngoài. Người tài xế đứng đợi, giúp tôi xách hành lý, sau đó, chúng tôi rời khỏi căn nhà duy nhất mà tôi ở từ lâu.

Và lúc này, khi nhìn ngắm những cửa hàng nhỏ bên đường, tôi mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng, mong ước của tôi đã trở thành sự thật, tôi sẽ là một chàng trai bình thường với một cuộc sống bình thường… Chiếc xe dừng lại, người tài xế bước xuống mở cửa. Tôi bước ra và nhìn xung quanh, đó là một tòa nhà, người tài xế nhìn tôi: “Cậu chủ, căn hộ đó ở đây.”

Tôi gật đầu và bước lên cầu thang, tầng 3 của tòa nhà này có hai căn hộ, một căn đã thuộc quyền sở hữu của tôi, còn căn bên trái thì vẫn chưa có ai đến ở như tài xế đã nói. Tôi mở cửa với chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc rồi bước vào, người tài xế đặt hành lý của tôi xuống sàn, cúi chào và ra ngoài.

Tôi nhìn quanh phòng khách, có một tivi màn hình phẳng cỡ lớn và hai chiếc sofa, một bàn ăn nhỏ đủ cho sáu người, một kệ sách nhỏ bên cạnh chiếc bàn với laptop ở trên nó. Tôi bước vào, mở cánh cửa đầu tiên ở phía bên phải – đó là một phòng tắm, với bồn tắm, bồn vệ sinh và một tủ đồ nhỏ. Tôi mỉm cười, ra khỏi phòng tắm và bước vào căn phòng tiếp theo – là phòng ngủ. Một căn phòng nhỏ nhưng chiếc giường ngủ thì lớn vô cùng, giống như giường của một vị vua vậy, ngoài ra còn có tủ quần áo, một chiếc gương lớn và một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Tôi đi ra ngoài và quay trở lại phòng khách, bước vào phòng bếp tuy khá nhỏ nhưng sạch sẽ, mở tủ lạnh, hoàn toàn trống không. Tôi mỉm cười, tự nhủ mình cần phải đi mua sắm một chút thôi!

Mở cửa và bước ra ngoài, tôi nhìn qua những căn hộ bên cạnh trước khi xuống cầu thang. Tại cầu thang của tầng 2, tôi gặp một người thanh niên trông có vẻ trạc tuổi tôi, cậu ta mỉm cười: “Hey, cậu có phải là người mới dọn đến ở tầng 3 không?… Tôi là Kim Junsu”

Tôi mỉm cười đáp lại chàng trai ấy: “Chào, tôi là Kim Jaejoong”

Junsu cười: “Cậu định đi đâu vậy?”

“Đi mua sắm, tủ lạnh nhà tôi chẳng có gì cả”

“Tôi cũng đang định đến siêu thị, đi cùng nhé?”

Tôi gật đầu, bước đi bên cạnh Junsu: “Cậu bao nhiêu tuổi” – Junsu hỏi.

Tôi mỉm cười: “17!”

“Tôi cũng 17 tuổi nè. Cậu sinh tháng mấy? Tôi sinh tháng 12”

“Tháng 1” – tôi trả lời.

Cậu ấy gật đầu: “Vậy thì cậu phải là anh rồi”

Tôi cười và Junsu nhìn tôi: “Anh học trường nào thế?”

“Trung học Seoul”

“Được đó, em cũng vậy nè. Hi vọng chúng ta sẽ được học cùng lớp với nhau”

Tôi gật đầu, bước vào siêu thị cùng Junsu, xách một chiếc giỏ và bắt đầu nhìn xung quanh. Tôi nhanh chóng lấy sữa, đường, muối, rau, bánh mì, pho mát, một số loại trái cây, nước trái cây và bánh sô-cô-la. Bước tới bên cạnh quầy thu ngân và trông thấy một cuốn sách dạy nấu ăn, tôi cầm nó lên đặt vào trong giỏ của mình.

Sau khi trả tiền bằng thẻ tín dụng, tôi tự hứa với bản thân mình rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi sử dụng nó, trừ khi có trường hợp khẩn cấp. Junsu giúp tôi xách một túi đồ và chúng tôi cùng đi bộ về nhà. Junsu bước vào căn hộ của tôi và nhìn quanh: “Wow, nhà của anh thật tuyệt đấy!”

Tôi mỉm cười: “Muốn chơi game không?”

Cậu ấy gật đầu lia lịa, chúng tôi ngồi phía trước tivi và bắt đầu chơi. Sau khi chơi được vài giờ, đột nhiên điện thoại Junsu reo chuông, cậu ấy đọc tin nhắn và đứng lên: “Em phải về nhà, chúng ta cùng kết thúc game này vào ngày mai nhé. Gặp anh sau!”

Junsu bước ra khỏi nhà, tôi tự mỉm cười với mình. Tôi vừa kết bạn với một người và cậu ấy có vẻ là một người tốt. Bước vào bếp, mở cuốn sách dạy nấu ăn, tôi bắt đầu tự nấu theo công thức ở trang đầu tiên.

Cảm giác thật tuyệt khi được tự nấu ăn. Tôi thích việc nấu ăn và có thể nói là nấu khá ngon. Ăn xong, tôi để bát đĩa trong máy rửa bát và bật nút khởi động. Bỗng nhiên có một tiếng động lạ, nhưng tôi nghĩ chuyện đó là bình thường thôi, phải không nhỉ?

Quay trở lại phòng khách và nhìn quanh một lượt, tôi đi tắm thật nhanh vì đã buồn ngủ. Vừa đặt lưng xuống giường, tôi cầm điện thoại và gọi cho ba, chúng tôi nói chuyện một lát nhưng ông cứ liên tục hỏi tôi định sẽ sống thế nào và có cần ông giúp đỡ gì không.

Ngày hôm nay đã quá mệt vì phải chuyển đồ, tôi ngủ ngay sau khi nói chuyện với ba.

Nghe có tiếng gõ cửa, tôi hé mở mắt và nhìn xung quanh, chẳng thấy gì trong căn hộ sang trọng của tôi cả, cũng không có người giúp việc nào hay bất kỳ điều gì khác. Quan sát quanh phòng ngủ, tôi nhận ra đó là tiếng gõ từ cửa chính, tôi bước ra và mở cửa, Junsu trong bộ đồng phục học sinh đang ngạc nhiên nhìn tôi: “Trời ơi, anh bị trễ giờ rồi kìa!”

Tôi nhìn cậu ấy: “Hả?”

Junsu thở dài, kéo tôi vào phòng tắm: “Rửa mặt đi, nhanh lên”

Tôi làm theo lời cậu ấy nói và nhìn Junsu: “Cậu làm gì ở đây vào lúc sáng sớm thế này?”

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, như thể nghĩ tôi bị điên vậy: “Chúng ta sắp muộn học rồi đó, anh mau thay đồ đi”

Tôi gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng ngủ và thay quần áo, không muốn bị đi học muộn vào ngày học đầu tiên. Mặc bộ đồng phục học sinh và bước ra ngoài, cầm lấy túi xách và nhìn Junsu: “Cảm ơn vì đã đánh thức anh, chưa bao giờ anh dậy sớm thế này cả.”

Junsu mỉm cười: “Là bạn bè thì phải thế chứ!”

Tôi mỉm cười gật đầu rồi cùng Junsu tới trường. Khi chúng tôi vừa bước vào trường, Junsu đã đưa tôi đến phòng Quản lý. Tôi gõ cửa và bước vào, thầy giáo đưa cho tôi tờ ghi thời khóa biểu của lớp. Lễ phép nhận lấy, tôi cúi chào và đi ra. Trông thấy Junsu đang chăm chú nhìn vào thời khóa biểu của tôi, cậu ấy nói: “Giờ chúng ta là bạn cùng lớp rồi đấy, tuyệt, đi nào!”

Tôi cùng Junsu trở về lớp, khi vừa bước vào, tôi nhìn thấy rất nhiều các cô gái đang vây quanh một chàng trai, tôi hỏi Junsu: “Cậu ta là ai vậy?”

Cậu ấy nhìn xuống và khẽ cười: “Park Yoochun – chàng trai giàu có nhất trường này, anh ta là một kingka nhưng xem ra có vẻ giống một tay chơi hơn.”

Tôi gật đầu, bước tới ngồi bên cạnh Junsu, vài giây sau, một chàng trai cao lớn bước tới bên cạnh chúng tôi: “Cậu đang ngồi ở ghế của tôi đó!”

Tôi nhìn cậu ta và đứng lên: “Ồ, xin lỗi!”

Junsu nhìn cậu ta và nói: “Changmin, không sao đâu. Từ giờ anh ấy sẽ ngồi ở đây…”

Cậu nhóc được gọi là Changmin bĩu môi: “Nhưng mà hyung…”

Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào, anh là Kim Jaejoong”

“Em là Shim Changmin”

Changmin thở dài: “Đó là chỗ của em mà”

Tôi nhìn cậu ta: “Được rồi, anh sẽ tìm một chỗ trống khác vậy”

Changmin nhìn tôi: “Bàn bên cạnh nè anh, chưa có ai ngồi đâu!”

Tôi chuyển sách vở của mình sang cái bàn gần đó, trông thấy Changmin đang cười: “Chỗ ngồi này rất tốt để giấu việc ăn quà vặt trong giờ học anh ạ, hí hí”

Tôi cười khúc khích và ngồi xuống, vừa lúc đó thì chuông reo, giáo viên bước vào, cô đi về phía tôi, hỏi: “Em là học sinh mới?”

Gật đầu và mỉm cười, tôi giới thiệu về bản thân mình rồi ngồi xuống. Đột nhiên, cánh cửa lớp học mở toang, một anh chàng đẹp trai cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt màu socola bước vào. Cậu cúi đầu chào và đưa giấy giới thiệu cho giáo viên: “Mình tên là Jung Yunho, rất vui được gặp các bạn”.

Cô giáo mỉm cười: “Được rồi Yunho, em ngồi ở ghế trống bên cạnh Jaejoong kìa!”

Anh chàng Yunho đó đi về phía tôi và ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi nói với cậu ấy: “Chào cậu, mình cũng mới chuyển tới đây thôi”

Yunho mỉm cười: “Thật sao?”

Tôi gật đầu, mắt không thể ngừng nhìn cậu ấy, Yunho chỉ để ý đến chuyện trường lớp còn tôi thì chú ý đến cậu ta. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp kỳ lạ với anh chàng Yunho này, thật khó giải thích được cảm giác này, nhưng đó có thể là tình bạn…?

Đột nhiên chuông reo, giờ ăn trưa đã tới. Yunho nhìn tôi: “Muốn ăn trưa cùng không?”

Tôi mỉm cười và gật đầu. Chúng tôi cùng Junsu, Changmin cùng đi tới quầy ăn tự phục vụ của trường để ăn trưa…

Chapter 2: Là bạn bè hay gì khác?

Bốn người chúng tôi cùng đi bộ tới căng tin, đứng xếp hàng thật trật tự để chờ tới lượt ăn trưa. Tôi nhìn lên phía trước, các học sinh phải tự trả tiền cho bữa ăn của họ… Chết tiệt thật, tôi không có tiền! Nhìn sang Junsu đứng bên cạnh, tôi nói: “Junsu ơi, anh không đói… anh ngồi chờ em ở cái bàn phía kia nhé?”

Junsu nhìn tôi trong giây lát và gật đầu: “Thế cũng được anh ạ!”

Tôi mỉm cười, đi về phía cái bàn gần đó và ngồi xuống. 10 phút sau Yunho, Junsu và Changmin quay lại, trên tay mỗi người là một khay thức ăn, dù bây giờ tôi rất đói nhưng cũng không thể mua bữa trưa được, chỉ còn cách đợi về nhà rồi ăn sau vậy.

Các chàng trai ngồi xuống và bắt đầu ăn, Yunho nhìn tôi: “Bữa trưa của cậu đâu?”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Không đói!”

Yunho nhìn tôi, cậu ấy đưa cho tôi một nửa chiếc sandwich của mình: “Mau ăn đi, cậu gầy quá đấy”

Tôi nhìn Yunho, hơi đỏ mặt nhưng cũng nhận lấy phần sandwich đó và bắt đầu ăn. Yunho nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười của cậu ấy làm tim tôi đập nhanh hơn… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Một lát sau thì chuông reo, chúng tôi đứng lên và quay lại lớp học. Yunho lại ngồi xuống cạnh tôi, và một lần nữa tôi lại không thể rời mắt khỏi cậu ấy, nhưng Yunho chưa bao giờ nhìn tôi dù chỉ một lần, cậu ấy chỉ chú ý đến bài giảng của giáo viên và coi tôi như người vô hình.

Lớp học cuối của chúng tôi là P.E, bởi vậy chúng tôi đã đi đến phòng thay đồ. Tất cả bắt đầu cởi áo sơ mi đồng phục của họ… Vậy nghĩa là tôi phải thay đồ ở đây sao? Ngay trước mặt những người lạ sao? Không thể được, tôi không thể làm điều này…

Tôi trông thấy Yunho vừa cởi áo, tôi thề rằng tim mình như ngừng đập khi nhìn thấy bộ ngực trần của cậu ấy với cơ bụng sáu múi hoàn hảo và tấm lưng cơ bắp… Gì vậy? Tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Cậu ấy là một chàng trai! Và tôi cũng vậy… điều này không thể được, phải không?

Dường như Yunho cảm nhận được cái nhìn của tôi, cậu ta mỉm cười và bước về phía tôi: “Sao cậu không thay đồ?”

Tôi cúi gằm mặt xuống đất, cố gắng xua đuổi ý nghĩ ngu ngốc ấy ra khỏi tâm trí: “Tớ không thể thay đồ ở đây được!”

Yunho mỉm cười, nắm lấy tay tôi. Cậu ấy không nói lời nào, kéo tôi vào phòng tắm: “Vào đó thay đi, tớ sẽ đợi cậu ở đây!”

Tôi vội chạy vào bên trong một phòng và nhanh chóng thay đồ, sau đó bước ra ngoài. Yunho đang đứng tựa lưng vào tường và chờ đợi. Cậu mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới phòng tập thể dục.

Lớp P.E rất tuyệt, chúng tôi cùng chơi dodgeball, Yunho và tôi cùng đội với nhau. Tôi đã dốc hết sức mình để chơi thật tốt, cố quên đi hình ảnh bộ ngực trần của Yunho nhưng điều đó thật khó khăn.

Sau giờ học, tôi cùng Junsu đi bộ về bởi chúng tôi sống cùng một tòa nhà. Đột nhiên, chúng tôi thấy Yunho đi bộ ngay phía sau, tôi đã phải cố gắng phớt lờ cậu ta và tập trung nghe những gì mà Junsu đang nói.

Khi chúng tôi về đến nhà, bước vào nhưng vẫn thấy Yunho đang đi theo phía sau dù tôi đã cố lờ đi. Đến tầng 2, tôi và Junsu tạm biệt nhau. Cậu ấy vào nhà còn tôi đi lên tầng trên, Yunho vẫn đi theo tôi.

Lên đến tầng 3, Yunho vẫn theo đằng sau, tôi quay lại, nhìn cậu ấy và nói: “Sao cậu cứ đi theo tớ thế?”

Yunho nhìn tôi, mỉm cười: Đâu có… tớ sống trong căn hộ bên trái mà, tớ mới chuyển đến đây vào sáng nay”

Tôi đứng nhìn cậu ấy mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Yunho nói: “Muốn vào không?”

Tôi lắc đầu và trở về căn hộ của mình. Thay quần áo xong, tôi bước vào bếp, nhanh chóng làm gì đó để ăn tạm trước khi đi làm. Đột nhiên điện thoại reo, đó là anh trai của tôi:

“Chào anh!”

“Hey em trai, học ở trường đó thế nào?”

“Tốt anh ạ!”

“Được, vậy thì ra mở cửa đi”

Tôi cúp máy và ra mở cửa, anh trai tôi đang đứng đó, mỉm cười, tôi đứng nép người qua một bên để anh ấy bước vào: “Anh mang bữa trưa đến cho em đấy”

Tôi mỉm cười: “Em không có nhiều thời gian đâu, em phải đi làm sớm”

Anh cười: “Không sao, dù sao anh cũng là ông chủ của em cơ mà”

Tôi gật đầu và đi lấy đĩa để đựng thức ăn. Sau bữa trưa, chúng tôi cùng ra khỏi căn hộ và đi bộ đến nhà hàng ở cùng khu phố. Khi chúng tôi bước vào, người quản lý vội vã cúi chào anh trai tôi. Anh mỉm cười, chỉ cho tôi thấy mọi thứ xung quanh và yêu cầu người quản lý chăm sóc tốt cho tôi trước khi đi.

Người quản lý nhìn tôi và đưa cho tôi một chiếc tạp dề: “Mặc nó vào và bắt đầu công việc nhé! Yunho sẽ cho cậu biết phải làm những gì”

Yunho ư?

Cậu ấy làm việc ở đây sao? Chắc là không phải đâu…

Tôi tới nhà bếp – nơi mà tôi sẽ chuẩn bị cho việc làm bánh sandwich và các món khác. Tôi nhìn quanh, trông thấy Yunho đang đeo tạp dề, đang làm sandwich, cậu ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi:“Ơ, cậu cũng làm việc ở đây hả?”

Tôi gật đầu: “Tớ mới đến làm thôi!”

Yunho cười: “Lại đây, tớ sẽ giúp cậu”

Tôi đi cùng cậu ấy: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Sandwich”

Tôi gật đầu. Yunho hướng dẫn tôi các công đoạn để làm một chiếc hambuger, tôi làm theo và chúng thật tuyệt. Tôi thích nấu ăn và làm bánh nhưng vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh cơ bụng sáu múi của Yunho ra khỏi tâm trí.

Khoảng 4 tiếng sau, Yunho quay lại nhìn khi tôi đang làm khoai tây chiên đi kèm ột số món ăn, cậu ấy nói: “Làm xong cái này thì chúng ta nghỉ nhé, có một bữa ăn miễn phí và nghỉ ngơi khoảng 30 phút”

Tôi mỉm cười. Được làm việc thật tuyệt nhưng nó quá khiến tôi quá mệt, hôm nay Yunho đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cậu ấy đã làm hết sandwich còn tôi chỉ chuẩn bị đồ ăn nhẹ, đồ uống hoặc món tráng miệng, nhưng trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là mệt mỏi với công việc cả.

Các món ăn được mang ra cho khách hàng sau khi hoàn thành, Yunho nhìn tôi và cười: “Ngồi xuống đi, để tớ làm bữa tối cho”

Tôi bĩu môi: “Nhưng tớ muốn giúp cậu, tớ cũng thích nấu ăn mà!”

Yunho cười khúc khích: “Được thôi, vậy thì đến đây nào”

Tôi bước tới bên cạnh Yunho và chúng tôi cùng nhau nấu ăn. Thật thú vị khi nấu ăn cùng cậu ấy bởi Yunho hướng dẫn tôi mọi thứ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống để thưởng thức bữa ăn này, tôi nhìn Yunho: “Mùi vị cũng được đấy!”

Cậu mỉm cười: “Tớ vui khi cậu thích nó”

Mặt tôi tự dưng đỏ bừng, không biết tại sao nhưng tôi hay đỏ mắt mỗi khi cậu ấy nhìn, nhưng với Junsu thì khác. Không biết chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và Yunho nữa.

Một giờ sau, chúng tôi xong việc và về cùng nhau. Cả hai nói lời tạm biệt trước khi bước vào nhà của mình. Tôi vào phòng tắm, bật vòi sen nhưng không có nước nóng, dù đã cố gắng đợi một lúc nhưng nước chảy ra có màu nâu và mùi hôi khó chịu kèm theo. Tôi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm và không biết phải làm gì nữa.

Tôi sang căn hộ bên cạnh và gõ cửa. Một lát sau, Yunho ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cúi mặt: “Nước bị làm sao ấy, tự dưng có màu nâu và mùi gì lạ lắm”

Yunho nhìn tôi: “Để tớ kiểm tra xem sao”

Tôi gật đầu, cùng cậu ấy trở vào căn hộ của tôi. Yunho mở nước vào bồn, vẫn như trước đó, vẫn là dòng nước màu nâu chảy ra với mùi hôi khó chịu. Yunho vừa thoát nước vừa nhìn tôi: “Chắc có vấn đề gì đó với đường ống rồi!”

Tôi nhìn cậu ấy: “Vậy tớ phải làm sao?”

Yunho thở dài: “Chúng ta nên gọi thợ đến sửa vào ngày mai”

“Nhưng hôm nay tớ sẽ tắm thế nào đây?”

Cậu mỉm cười: “Cậu dùng phòng tắm của tớ cũng được, tớ dùng xong rồi”

Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải tắm trước khi đi ngủ… “OK” – tôi gật đầu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi sang căn hộ của Yunho. Tôi nằm dài trong bồn tắm và thư giãn, khi chuẩn bị mặc bộ pijama, tôi nghe 1 tiếng cửa nhỏ: “Cậu ổn chứ?”

Tôi mỉm cười và mở cửa: “Uh, xin lỗi cậu, tớ tắm lâu quá!”

Yunho lắc đầu: “Không sao”

Tôi nhìn cậu ấy: “Tớ phải về làm bài tập đã”

“Chúng ta có thể làm cùng nhau mà”

Tôi không thể từ chối bởi cũng cần một người giúp đỡ học môn toán. Tôi đã không chú ý nghe giảng ở lớp chỉ vì mải… nhìn Yunho. “OK, tớ sẽ quay lại ngay” – tôi gật đầu.

Tôi về lấy cặp sách và sang căn hộ của Yunho, chúng tôi ngồi ở bàn ăn và bắt đầu làm bài tập… Tôi bắt đầu làm các câu hỏi, nhưng câu cuối quá khó, tôi không có ý tưởng nào để giải quyết nó cả.

Yunho nhìn tôi: “Có câu nào khó sao?”

Tôi bĩu môi, cậu mỉm cười và sang chỗ tôi. Yunho bước đến từ phía sau, cúi đầu xuống gần vai tôi và giải thích cách làm câu hỏi khó ấy. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập quá lớn, tại sao vậy? Tôi cũng không hiểu nổi nữa…


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .